XtGem Forum catalog
CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

 Đường về nhà của vật hi sinh nữ phụ


Phan_4

Chương 9 : Cữu cữu đưa thư đến

Tần Dĩ Mạt ngẩn người ngồi trên giường thêu, hai mắt đăm đăm nhìn cái khối “Phượng Hoàng dữ phi bội” trên tay.

Thành thật mà nói, lúc này trong lòng nàng thật sự rất rối loạn, từ lúc mạc danh kỳ diệu xuyên không vào một quyển tiểu thuyết, nhân sinh của nàng liền sớm đã trở nên hỏng bét, vô số lần nằm mơ thấy được quay về, Tần Dĩ Mạt đều cầu khẩn, ước gì khi nàng mở mắt lần nữa, tất cả đều sẽ trở về như cũ, không phải là nàng không chịu thỏa hiệp với hiện thực, mà là nàng can bản không thể xem đây như một thế giới chân thật để tồn tại.

Cho nên—— cố sức xiết chặt vật trong tay, trong mắt Tần Dĩ hiện lên một sự kiên định, cho dù là cái gì điểm sinh tồn cũng được, kịch tình này nọ cũng được, mình nhất định phải sống, sống để rời khỏi nơi này. Hít sâu một hơi, kìm nén trong lòng sự bất an, tâm tư của nàng bắt đầu nhanh chóng chuyển động..

“Nam Cung Phong Hoa. . . . . . . . .” Tần Dĩ Mạt thì thầm, bỗng, dường như là nàng nghĩ đến cái gì, nhếch khóe miệng, Nam Cung Phong Hoa này không phải là cùng lão cha lừa gạt làm một trong bốn nam diễn viên chính sao. Trong giới thiệu vắn tắt nhắc tới cái người “Hắn —— một thân bạch y, ôn văn nho nhã, người khác gọi là đệ nhất võ lâm mỹ mạo công tử, nhưng chỉ nguyện thủ hộ sau lưng nàng, chỉ cầu gương mặt mỹ lệ nhỏ nhắn của nàng vĩnh viễn là một đóa hoa vô ưu” kia mà! !

Khóe miệng Tần Dĩ Mạt không phải là nhếch nữa, mà là co rút, co rút điên cuồng~!

“Mối tình đầu của Nam Cung Phong Hoa. . . . . .” Mối tình đầu của hắn cùng với nàng cái “Vật hi sinh nữ phụ” lại có cái gì quan hệ chứ! ! Tần Dĩ Mạt thật hối hận hôm nay làm sao lại muốn đi dạo phố! Thế nào liền đi vào cái Ngọc Túy Hiên chết tiệt kia, từ đó mà lấy được một cái chết tiệt đạo cụ kịch tình.

“A. . . . . .” Vẻ mặt châm chọc, nàng cười nói: “Xem ra ta cái vật hi sinh này không thể nào tránh được kịch tình, còn dám gương mắt – trông mong nội tình bên trong nha” .

Nam Cung Phong Hoa, Bạch Liên Nhi. . . . . . Tần Dĩ Mạt nhìn ngọc bội trong tay một chút, lại lần nữa mắng to: “Mối tình đầu em gái ngươi ấy! !”

Ngày ngày lại thoáng trôi qua, trong chớp mắt đã cách ngày Tả Hương Lan mất đã hơn nửa năm rồi.

***

Tần Dĩ Mạt nằm nghiêng trên cái gối mềm, lật từng trang từng trang quyển sách trong tay, lúc này một âm thanh thanh thúy lanh lẹ vang lên.

“Tiểu thư tỉnh rồi?”

Ngẩng đầu nhìn Thanh Bình trên tay bưng một cái khay bằng gỗ lim, Tần Dĩ Mạt tràn đầy chán ghét gật đầu.

Nhìn tiểu thư nhà mình không tình không nguyện, Thanh Bình hé miệng cười, nói: “Người xưa nói thuốc đắng dã tật có lợi cho bệnh mà! Cô mặc dù đã khá hơn nữa, nhưng cũng không được qua loa đâu! Hay là nghe lời đại phu uống hết thuốc đi!”

Đạo lý này làm sao mà Tần Dĩ Mạt không biết, nhưng mà cái thứ đen thui này, đắng đến nỗi mà chỉ cần ngửi mùi cũng có thể nôn ra hết chất dịch trong người, khiêu chiến tới cực hạn vị giác của nàng, bất quá là một trận cảm mạo thôi mà! Tần Dĩ Mạt thầm than một tiếng, vô cùng nhớ tới mấy cái “viên thuốc tây” kia.

Thanh Bình nhìn tiểu thư vẻ mặt “Bi tráng” uống hết chén thuốc, nhanh chóng đưa cho nàng một dĩa mứt, cười an ủi nói: “Bình thường nhìn tiểu thư đều là một bộ đại nhân lòng có suy tính, không nghĩ tới bất quá chỉ là một chén thuốc mà làm cô có thể thành như vậy” .

Tần Dĩ Mạt trừng mắt liếc nàng một cái, khuôn mặt nhăn lại như một cái bánh bao nhỏ.

“Tiểu thư” – Không đợi hai chủ tớ này nói thêm gì đó, Thanh Thảo từ bên ngoài như một trận gió chạy vào.

“Chạy cái gì mà chạy! Không có ra thể thống gì cả!” Thanh Bình nhướng mày nói..

Đối đối Thanh Thảo hoạt bát đáng yêu, ngoại trừ Chúc ma ma, đại khái đáng sợ nhất chính là Thanh Bình, chỉ thấy nàng dừng chân dạ vâng cúi người nói: “Tiểu thư, bên cữu gia đưa thư tới cho cô!”

Tần Dĩ Mạt không khỏi vui mừng nói: “Nhanh, nhanh cầm qua đây!”

Sau khi nhận thư trong tay, nàng ngồi dậy vội vàng mở ra xem, nhưng càng xem lông mày càng nhíu chặt, tới cuối cùng là một bộ mặt kinh ngạc.

“Tiểu thư. . . . . .” Thanh Bình nhìn nàng như vậy, không khỏi hoảng hốt thốt lên: “Chẳng lẽ tiểu thiếu gia có gì không ổn?”

Tần Dĩ Mạt từ từ buông lá thư trong tay, lắc đầu, đột nhiên hỏi : “Tả Hương Tú là ai?”

Thanh Bình ngẩn ra, lại dùng ngữ khí không xác định nói: “Tiểu thư nói Tả Hương Tú là cái vị bên nhà cô nãi nãi kia sao?” Nghe nàng nói như vậy, Tần Dĩ Mạt nhanh chóng hồi tưởng lại, Tả Hương Tú này có lẽ là nữ nhi của muội muội của nàng, dựa theo bối phận mà nói nàng cũng phải kêu một tiếng cô.

“Lão cô nãi nãi này của chúng ta là kén rể nhập phủ, mấy năm gần đây sinh được một nam một nữ, Tả Hương Tú tiểu thư nói chắc là vị này rồi!” Thanh Bình suy nghĩ một chút rồi nói.

Tần Dĩ Mạt lại càng nhíu chặt mày, tràn đầy nghi hoặc hỏi: “Tả Hương Tú này hình như tuổi cũng tương đương với nương! Chẵng là đến nay cũng chưa thành hôn?”

“Xác định là gả cho người đặc biệt! Cũng nghe nói bởi vì phu thê không hợp, thành thân một vài năm hai người đã ly hôn rồi!” Thấy tiểu thư nhà mình lại đi hỏi một cái người thân thích chưa từng gặp mặt, Thanh Bình không khỏi hiếu kì hỏi “Tiểu thư, trên thư viết cái gì? Sao lại đột nhiên quan tâm đến người chẳng liên quan?”

“Không liên quan?” Tần Dĩ Mạt lắc đầu, trên mặt có chút hả hê, nàng trào phúng rằng: “Sợ là sau này chính là cúi đầu không thấy ngẩng đầu liền thấy rồi!”

Nhìn Thanh Bình Thanh Thảo hai người vẻ mặt nghi hoặc, Tần Dĩ Mạt mở miệng muốn nói gì đó, nhưng một tiểu nha hoàn tiến vào thông báo: “Tiểu thư, cái vị ở Đông viện kia muốn đến thăm cô” .

“Không gặp, không gặp. . . . . . Tiểu thư của chúng ta đang bị bệnh đấy!” Vừa nghe Ngu Tâm Nhi tới, Thanh Bình đã sớm hận nàng tới thấu xương liền quát to. Nhưng mà, Tần Dĩ Mạt phất tay nói với tiểu nha hoàn: “Đi mời nàng tiến vào” .

“Tiểu thư! !”

“Thanh Bình. . . . . .” Tần Dĩ Mạt nhìn nàng một cái, nói: “Đi bưng trà” .

Thanh Thảo túm lấy tay áo của Thanh Bình, nhỏ giọng kêu: “Thanh Bình tỷ” .

“Vâng!” – Nàng không cam lòng cúi người đáp.

Nhìn Thanh Bình lui xuống, Tần Dĩ Mạt lắc đầu, suy nghĩ gì đó lại nhanh chóng nhét tờ thư xuống dưới gối nằm, đợi nàng làm xong chuyện này, tiếng bước chân lộp cộp cũng từ từ tới gần.

Tần Dĩ Mạt ngẩng đầu nhìn đến, liền thấy Ngu Tâm Nhi một thân bạch sắc thủy tú ngọc lan, thành khẩn tiến vào, chỉ thấy nàng cả người thướt tha, da trắng hơn tuyết, từng bước từng bước tràn đầy phong thái mị nhân, lại sở hữu một gương mặt chim sa cá lặn, ngay cả chính bản thân nàng cũng không thể không thừa nhận Ngu Tâm Nhi đúng là một mỹ nhân tuyệt đỉnh.

“Chỉ bất quá. . . . . .” Tần Dĩ Mạt trong lòng lặng lẽ nói thầm: “Từ xưa đến nay vận mệnh của mỹ nhân tuyệt sắc dường như không có gì tốt!”

***

“Hà nhi, gần đây thân thể ổn rồi chứ?” Ngu Tâm Nhi đi tới bên người nàng, tràn đầy quan tâm hỏi.

Tần Dĩ Mạt gật đầu khẽ cười, nói: “Làm phiền Ngu đại nương lo lắng rồi, Thanh Thảo còn không mau đem cho Ngu đại nương cái ghế dựa” .

Cho dù lâu như vậy rồi nhưng mà Ngu Tâm Nhi đối với cái danh Ngu đại nương mà Tần Dĩ Mạt từng câu từng câu nói vẫn thích ứng không được, chỉ thấy nàng gật đầu, bước đến ngồi cạnh bên giường.

“Đây là bách hoa cao ta tự làm . ” Ngu Tâm Nhi tiếp lấy một cái đĩa xanh từ nha hoàn sau lưng, vừa cười vừa nói: “Thứ này là hái trăm hoa mật mà chế thành, vị vừa mềm vừa ngọt, con bệnh nặng vừa khỏi, không ngại thì dùng một chút” .

Tần Dĩ Mạt nhìn khay bánh xa hoa tráng lệ, gật đầu vừa cười vừa nói: “Đại phu đều nói bệnh phong hàn của ta đã khỏe tám, chín phần rồi, Ngu đại nương không cần lo lắng.!”

Đôi môi đỏ xinh đẹp của Ngu Tâm Nhi khẽ hé, tràn đầy ôn nhu từ ái nói: “Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi. . . . . . Phụ thân con xuất môn bên ngoài, hiện nay cũng không chăm sóc con, nếu con có cần gì thì nhớ nói với ta nhé!”

“Ngu đại nương đa tâm rồi” Tần Dĩ Mạt đồng dạng mặt cười như ha nói: “Nơi này là nhà của ta, chẳng lẽ còn có người dám khắt khe ta?”

Ngu Tâm Nhi khóe miệng cứng đờ, thần sắc không kìm được hiện lên một tầng u oán.

Tần Dĩ Mạt nhưng cũng biết là cái u oán này của nàng từ đâu mà đến, từ sau khi Tả Hương Lan qua đời, trên dưới Bạch phủ trong lòng đều biết rõ Ngu Tâm Nhi này chắc chắn sẽ là Bạch phủ tân phu nhân, mà lần này, đợi Bạch Hi từ Tả gia trở về e là sẽ bắt đầu chuyển bị hỉ sự. Nhưng Ngu Tâm Nhi trái chờ phải chờ chờ đến hơn cả tháng trời cũng không thấy Bạch Hi trở về, làm sao mỹ nhân “Tâm như tuyết trắng, lưu ly chất chất” lại không u oán cho được!

“. . . . . . Phụ thân con” – Ngu Tâm nhi lòng đầy hi vọng hỏi: “Chắc có đưa thư đến chứ?”

“Không có ạ!” Tần Dĩ Mạt lắc đầu nói : “Chưa từng có một bức thư nào qua đây” .

Ngu Tâm nhi mày nhíu một cái, vẻ mặt không tin nói: “Thực sự không có sao?”

Tần Dĩ Mạt nghe xong lời nói của nàng, gương mặt nhỏ nhắn liền xìu xuống, nàng bất mãn nói: “Thế nào? Ngu đại nương cho rằng Hà nhi là người miệng đầy lời nói dối sao?”

“Ta, ta không phải có ý này. . . . . .” .

“Người nếu không tin, đợi phụ thân trở về hỏi thì biết, hiện tại Hà nhi mệt mỏi rồi, Ngu đại nương vẫn là mời trở về đi!”

Nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Tần Dĩ Mạt, đôi mắt xinh đẹp của Ngu Tâm Nhi giống như là chịu ủy khuất lớn lao hiện ra môt lớp hơi nước, chỉ thấy nàng chậm rãi đứng dậy, vẫn ôn nhu như cũ nói: “Ta đây đi trước. . . . . . Hà, Hà nhi con dưỡng bệnh cho tốt” .

***

“Thiết! Giả vờ cái gì” Thấy người vừa đi, Thanh Bình mới từ sau tường đi ra, nàng tràn đầy phẫn hận nói: “Bây giờ ai mà không biết tâm tư ác độc của ả, thật khiến cho người ta chán ghét” . Nàng bước vài bước tới bên giường một tay cầm lấy Điệp bách hoa cao kia, căm hận nói rằng: “Ai sẽ ăn cái thứ này nọ ngươi hạ độc vào, muốn hại tiểu thư nhà chúng ta, nằm mơ! ! !”

Tần Dĩ Mạt ngược lại không cho rằng Ngu Tâm Nhi sẽ ở chỗ này hạ độc, nhưng nói đi nói lại, nàng cũng không định ăn cái thứ này!

“Vứt đi cũng được, về phần ngươi sao lại nổi giận đến thế?”

“Nô tỳ thị không quen nhìn ả cái dạng khẩn cấp không đợi được”! Thanh Bình xoa xoa hơi nước trong khóe mắt, trong lời nói có một hận ý không kìm được: “Phu nhân mới mất nửa năm thôi!”

Tần Dĩ Mạt khẽ mỉm cười, hướng nàng vẫy tay, đợi nàng đến gần đưa cho nàng cái khăn tay, ôn nhu nói : “Nương ta phải đi cực lạc thế giới hưởng phúc rồi, sẽ không nhìn thấy những cái chuyện xấu xa đen tối này nữa, đối với nàng lại không phải là chuyện may mắn gì.

“Hơn nữa. . . . . .” Nàng ngẩng đầu, trong mắt hiện lên một tia gì đó khó hiểu, nhẹ giọng nói : “Mộng đẹp của Ngu Tâm Nhi sợ là khó có cơ hội mà thực hiện được !”

Cho nên mới nói từ xưa tới nay hồng nhan đã bạc phận mà!

Chương 10 : Cặn bã cha tái thú ~

“Ý của tiểu thư là . . . . . ?”

Tần Dĩ Mạt lấy bức thư từ dưới gối nằm, quơ quơ trước mặt Thanh Bình, nói: “Cậu gửi thư nói, ngoại công đã làm chủ đem Tả Hương Tú hứa hôn cho cha làm kế thất rồi!”

“Cái gì?” Thanh Bình trừng mắt, biểu tình bất khả tư nghị: “Lão, lão gia đồng ý rồi?” Lấy cái trình độ mê luyến hồ ly tinh kia của lão gia nhà bọn họ, căn bản không có khả năng sẽ đồng ý mà!

Tần Dĩ Mạt khóe miệng cong lên một ý cười trào phúng, lời nói mang theo ý khinh miệt nói: “Chỉ sợ lão cha này của ta, ngay cả động phòng đều làm rồi!”

“Đã bái thiên địa xong ở bên Tả gia rồi?” Nhìn bức thư trong tay, Thanh Bình trừng mắt bất khả tư nghị nói: ” Thế, thế nào nhanh như vậy. . . . . . Lại nói làm sao có chuyện thành thân trực tiếp ở nhà gái! Cũng không phải tuyển con rể tới cửa mà .

“Hừ. . . . . . Khẳng định là giở thủ đoạn gì rồi!” Nếu không cái người cha si tình như hắn làm sao có khả năng sẽ đáp ứng.

“Mặc kệ nàng dùng thủ đoạn gì ép lão gia cưới nàng, nô tỳ đều phải cảm tạ nàng rất nhiều” – Trên mặt Thanh Bình tràn đầy tia hưng phấn, chỉ nghe nàng nói rằng: “Hồ ly tinh kia còn chờ lão gia về thành thân đấy! Lần này được rồi, ta xem ả làm sao có thể bày ra một bộ thánh mẫu bồ tát kia nữa, muốn làm nữ chủ nhân của Bạch phủ chúng ta? Hừ! Kiếp sau đi! !”

Nhưng mà, Tần Dĩ Mạt lại không cao hứng bao nhiêu, nàng vừa dựa vào gối mềm vừa thì tầm tự nhủ: “Sợ chính là, cái đóa hoa thánh mẫu kia không đi, lại đến làm một con ong chúa!”

Nửa đêm, Tần Dĩ Mạt nằm trên giường xoay tới xoay lui, khó ngủ!

“Cốt truyện phát sinh biến hóa” – Sau khi nhận được lá thư ấy, trong đầu liền hiện lên một ý nghĩ như vậy, nguyên bản cái người nên trở thành thê tử Bạch Hi là Ngu Tâm Nhi lại biến thành Tả Hương Tú – một người chưa từng xuất hiện trong truyện. Như vậy —— có thể sẽ ảnh hưởng đến cốt truyện sau này nhỉ? Tần Dĩ Mạt lo lắng suy nghĩ, nàng không thể quên được hai cái điều kiện chết tiệt để được về nhà.

Nhưng mà cái âm thanh máy tính kia cũng không có vang lên, nghĩa là chuyện này không ảnh hưởng đến nội dung chính phải không nhỉ?

Trong đầu Tần Dĩ Mạt suy nghĩ loạn thất bát tao, bỗng nhiên nàng cười khổ một tiếng, nói: “E rằng cái cốt truyện này đã sớm bị lệch đi rồi!”

Không sai! Từ sau khi Dương nhi ít ra phải chết cùng Tả Hương Lan lại sống sót, cái kịch bản sớm đã bị viết lại bắt đầu có chỗ không đúng.

Bởi vì Dương nhi còn sống, Tả Lâm Trạch mới có thái độ cường ngạnh muốn nhìn thấy ngoại tôn, Bạch Hi mới không ngại đường xa mà đem nhi tử đến đó thăm hỏi, mới có thể dẫn đến những chuyện… không có trong tiểu thuyết này xuất hiện.

Quả thật là từng vòng lồng vào từng vòng sao? Tần Dĩ Mạt âm thầm thở dài một hơi, chỉ mong một chút thay đổi này có thể nâng cao một chút cơ hội sinh tồn bé nhỏ của mình , không cần lại như nguyên bản bị người ta – luân gian – đến chết. Nghĩ đến cái chết không gì thê thảm hơn của mình, Tần Dĩ Mạt rùng mình, lại lần nữa quyết tâm kiên định phải thoát khỏi cái thế giới này.

luân gian – : e hèm, rape đấy

Như vậy, thời gian lại trôi qua thêm nữa tháng, bệnh phong hàn của Tần Dĩ Mạt cũng đã hồi phục hết, một ngày sau giữa trưa, nàng đang ngồi trên tháp tử đàn ngọc la cùng bọn người Thanh Bình nói chuyện phiếm thì, từng đợt âm thanh ầm ĩ truyền đến lỗ tai của nàng.

“Bên ngoài có chuyện gì sao?” Tần Dĩ Mạt phe phẩy cây quạ nhỏ trong tay, cau mày hỏi.

Nàng bên này vừa hỏi, thì bên kia cũng có nha hoàn tiến vào thông báo: “Tiểu thư, lão gia bọn họ đã trở về!”

Tần Dĩ Mạt đem cây quạt trong tay ném đi, vội vàng hỏi: “Dương nhi cũng trở lại?”

“Biết ngay tiểu thư người sốt ruột, lão nô đây không phải là đem đại thiếu gia qua chỗ người rồi đây sao!”Liền thấy Chúc ma ma xốc mở tấm rèm trân châu, trên mặt tươi cười bước vào

“Ôi chao, tiểu ngoan ngoãn của ta !” Tần Dĩ Mạt hưng phấn không ngừng, nhận lấy đứa bé mập mạp trong lòng bà, dùng sức hôn lấy hôn để hai bên má đầy thịt của hài tử .

“Chắc là nhớ tỷ tỷ lắm rồi!”

Tiểu Bạch Dương nhìn thấy tỷ tỷ một tháng trời không gặp, cũng vui vẻ lắm~! Chỉ thấy hắn vẫy vẫy hai cánh tay mập mạp, cười đến nước dãi chảy ra.

“Hừ. . . . . .” Tần Dĩ Mạt ấn ấn cái đầu nhỏ của hắn, vừa cười vừa nói: “Coi như ngươi có chút lương tâm, không có đem tỷ tỷ ngươi quên mất!”

“Tỷ tỷ lúc đó là bởi vì sinh bệnh mà! Cho nên mới không thể cùng ngươi đi đến nhà ngoại tổ, Dương nhi không được giận ta nha!” Tần Dĩ Mạt lắc lắc tay nhỏ của đệ đệ, cười nói.

Đem tiểu tử trong lòng cho ăn này nọ xong, Tần Dĩ Mạt mới phân phó Thanh Bình mấy người đi chăm sóc hắn, để một mình Chúc ma ma ở lại.

“Bệnh tình của tiểu thư chắc là khỏi hẳn rồi chứ?” Chúc ma ma quan tâm hỏi.

Tần Dĩ Mạt gật đầu âm thanh nhẹ nhàng vang lên : “Đã không có gì trở ngại rồi, ta cũng không nghỉ tới bất quả chỉ là một cơn phong hàn nhỏ mà lại kéo dài tới bây giờ mới khỏi” .

“Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi” – Chúc ma ma liên tục nói: “May mà lúc chúng ta khởi hành, tiểu thư không đi theo, nếu không một đường xe ngựa vất vả chẳng phải là làm lỡ bệnh tình của người rồi.” .

Tần Dĩ Mạt hơi gật đầu, ngược lại hỏi: “ Ở bên nhà ngoại tổ xảy ra chuyện gì? Cha làm sao lại đồng ý thú Tả Hương Tú?”

Chúc ma ma sớm đã biết tiểu thư lưu mình lại để làm gì, lập tức triệt để nói ra hết: “Việc này là ngoại tổ của người đề xuất ra, theo như ý của lão nhân gia hắn, thứ nhất hai tỷ đệ người tuổi còn nhỏ, nếu như lão gia tái hôn không chừng đối với hai người không tốt, cho nên kế thất này tốt nhất vẫn là từ Tả gia ra. Thứ hai cái chết của phu nhân chúng ta cùng hai mẹ con kia không thoát khỏi liên can, lão nhân gia hắn đau lòng nữ nhi chưa hết, làm sao lại để ả vừa lòng vừa ý ngồi lên cái ghế tận phu nhân, cho nên thừa cơ hội lần này thẳng thắn ép buộc lão gia đồng ý mối hôn sự này” .

“Cha ta làm sao đáp ứng rồi?” Tần Dĩ Mạt bất khả tư nghị hỏi, này không hợp vs cái tính “Si tình” của hắn mà!

“Làm sao có thể! Lão gia a, nhưng lại cứ tâm tâm niệm niệm cái ả tiện nhân kia !” Gươmg mặt già của Chúc ma ma tràn đầy trào phúng cười, chỉ nghe bà nói có chút hả hê: “Nhưng mà ngoại tổ của người là ai chứ! Tất nhiên là có biện pháp để lão gia ngoan ngoãn nghe theo, lão nhân gia hắn đầu tiên hiểu là phải cùng lão gia nói ra ả Ngu Tâm Nhi kia xuất thân lai lịch có bao nhiêu không thích hợp làm Bạch gia chủ mẫu, lại chạm đến cảm xúc nước mắt tuôn trào nói bản thân đau lòng vì cái chết của nữ nhi, lão gia của chúng ta năm đó đã chịu đại ơn của tổ phụ người, hơn nữa. . . . . . Đối với cái chết của phu nhân vẫn là để tâm, cho nên bị bức bách đến rốt cuộc cũng phải đành nhượng bộ” .

Tần Dĩ Mạt nghiêng nghiêng đầu, lại đột nhiên hỏi: “Chính là như vậy…không có gì khác sao?” Nực cười, lão cặn bã cha kia làm sao có thể vì cái “ân tình”, vì cái “áy náy” mà buông tha cho cái “ái tình” kinh thiên động địa kia của hắn chứ? ?

Sau khi nghe được câu hỏi của nàng, trên mặt Chúc ma ma lộ vẻ do dự.

Tần Dĩ Mạt hai tròng mắt khẽ chớp, thấp giọng nói: “Mẫu thân đã đi rồi, trong Bạch phủ này ngoại trừ đệ đệ, Hà nhi chỉ còn bà là thân nhất, nhưng mà bà lại. . . . . .” .

“Tiểu thư ngoan của ta!” – Chúc ma ma nhìn vẻ mặt thương tâm của Tần Dĩ Mạt, vội vàng nói: “Không phải là lão nô không muốn nói, chỉ là sợ bẩn tai của người, được rồi được rồi. . . . . . Bây giờ liền nói, bây giờ liền nói.” – Bà ghé vào tai của Tần Dĩ Mạt, nói nhỏ.

“Ngươi nói cha hắn say rượu loạn tính đem Tả Hương Tú ——” Tần Dĩ Mạt mở to mắt hỏi.

Chúc ma ma gật đầu, nói rằng: “Sau khi xảy ra chuyện, có rất nhiều người tận mắt chứng kiến, tuyệt đối không sai!”

Chẳng trách! Tần Dĩ Mạt thầm nghĩ, cái gọi là bắt trộm phải bắt quả tang, bắt kẻ thông dâm phải bắt cả hai, lão cặn bã cha này của nàng e là bị người ta phát hiện trên giường rồi!

“Tiểu thư à!” Chúc ma ma thở dài một hơi, nói: “Không cần biết cái chân tướng chuyện này rốt cuộc là như thế nào, để Tả Hương Tú này vào cửa còn hơn để hồ ly tinh kia vào, lại nói nàng dù sao cũng cùng người và đại thiếu gia có quan hệ huyết thống, sau này cũng có thể chiếu cố” .

Tần Dĩ Mạt nhìn bà một chút, trên mặt một vẻ không có ý kiến. Nhưng mà bây giờ không thấy người nàng cũng không muốn bình luận cái gì, chỉ nghe nàng hỏi ngược lại: “Hôn sự này nọ cũng đều làm xong bên nhà ngoại tổ rồi?”

“Đúng vậy, ra cái chuyện mất thể diện như vậy, đương nhiên phải nhanh chóng cho cái vị cô nãi nãi kia một cái công đạo, cho nên ngoại tổ của người mới nắm thời cơ để hai người kia bái đường thành thân” .

Hai người này đều là tái hôn, tất cả lễ nghi đương nhiên không thể long trọng như lần đầu tiên rồi.

“Tiểu thư, tiểu thư. . . . . .” Ngay lúc hai người đang nói chuyện, Thanh Thảo dùng một bộ mặt thần thần bí bí, hai mắt sáng lên nói: “Đánh nhau rồi, đánh nhau rồi!”

“Nói chậm một chút. . . . . .” Tần Dĩ Mạt thiêu mi hỏi: “Ai với ai đánh nhau?

“Là tân phu nhân đem Ngu Tâm Nhi kia ra đánh!”

Tốt lắm! Ra oai phủ đầu ư! Tần Dĩ Mạt trong lòng chuyển động, cười lạnh nói “Xem ra vị mẫu thân mới của ta cũng không phải ngọn đèn đã hết dầu”

Chương 11 : Kế mẫu Tả Hương Tú

“Tiểu thư, vậy chúng ta?”

“Cha trở về rồi, theo lý mà nói ta làm nữ nhi phải đi vấn an mới đúng, nhưng bây giờ là tình huống này, ngược lại ta qua đó là không tốt, Chúc ma ma. . . . .” Tần Dĩ Mạt quay đầu, ung dung nói: “Đành phiền toái bà thay ta đi phía trước xem một chút, đừng để tân mẫu thân của ta xoi mói ra cái gì mới là tốt ” .

“Vâng! Tiểu thư” – Chúc ma ma hiểu rõ ý tứ của nàng, gật đầu cúi người đáp lời.

“Tiểu thư. . . . . . Cô vẫn chưa thấy cái màn kịch vừa nãy đâu!” – Đợi sau khi Chúc ma ma rời đi Thanh Thảo lập tức nhích tới bên người Tần Dĩ Mạt, ríu ríu rít rít nói: “Ngu Tâm Nhi kia vừa nước mắt lưng tròng đi qua đó cùng lão gia nhìn nhau, tân phu nhân liền tiến lên vài bước, vung tay hung ác cho ả một cái bạt tai, lại còn mắng ả là hồ ly tinh câu dẫn nam nhân, dâm~đãng~phụ~”

“Nàng làm chuyện này ngay trước mặt cha ta sao?”

“Đúng vậy! Đúng vậy! Ngay trước mặt lão gia, cô còn không biết lúc đó lão gia đều bị cái bạt tai này của nàng làm cho mơ hồ!”

“A. . . . . .” Tưởng tượng đến tình hình lúc đó, Tần Dĩ Mạt không khỏi bật cười một cái, liền nói “Vậy cha ta nhất định là tức chết rồi !”

“Đâu chỉ vậy!” Thanh Thảo vẻ mạt chấn động, nói “Nô tỳ vẫn chưa từng thấy qua lão gia tức giận như thế này, khi thấy tân phu nhân đánh Ngu Tâm Nhi xong, liền bạo nộ! Nghĩ cũng không nghĩ liền đem tân phu nhân đẩy xuống đất, lúc nô tỳ quay về tân phu nhân vẫn còn ngồi dưới đất gào khóc nói lão gia muốn giêt thê đó!”

Xem ra vị tân mẫu thân này của nàng tính tình cực hiểm a! Tần Dĩ Mạt tràn đầy hứng thú nghĩ, từ nay trở đi lão cha cặn bã kia mỗi ngày đêu không tốt rồi!

Sáng sớm ngày hôm sau, Tần Dĩ Mạt vệ sinh cá nhân xong, liền cùng mấy người Thanh Bình đi đến chỗ ở của cặn bã cha~.

“Hi Lan viện. . . . . .” Nàng ngẩng đầu nhìn cái bảng hiệu này, không tự giác liền nhớ tới âm dung tướng mạo của Tả Hương Lan, một cỗ thương cảmko kìm nén được liền từ từ tràn ngập trí óc.

“Tiểu thư” – Quản sự Bạch Phúc nhanh chân bước tới, nói : “Ngài là đến tìm lão gia sao?”

Tần Dĩ Mạt phục hồi tinh thần lại, gật đầu, vừa cười vừa nói: “Ta đến thỉnh an phụ thân” .

Nghe được Tần Dĩ Mạt nói như vậy, trên mặt Bạch Phúc lộ ra vẻ khó xử

“Thế nào? Phụ thân hiện tại không tiện gặp ta sao?” Nàng thử dò hỏi.

“Lão gia kỳ thực không ở Hi Lan viện. . . . . .” Bạch Phúc liếc mắt nhìn Tần Dĩ Mạt, suy nghĩ một chút liền nói đúng sự thật.

Ta biết, hắn hiện tại đang phải an ủi người trong lòng đang chịu tổn thương của hắn chứ! Tần Dĩ Mạt trong lòng âm thần nói như vậy, nhưng mà, trên mặt vẫn làm một bộ dáng cái gì cũng không biết, tiếp tục nói: “Nếu phụ thân không ở đây, vậy tân mẫu thân của ta có ở đây chứ?”

Vẻ xấu hổ trên mặt Bạch Phúc ngày càng đậm, chỉ nghe hắn nói : “Tân phu nhân đang ở đây, nhưng là lão gia phân phó rồi . . . . .” .

“Nếu tân mẫu thân ở đây, ta đây làm nữ nhi không thể bỏ đạo lý đến cửa mà không vào rồi” – Tần Dĩ Mạt không đợi Bạch Phúc nói xong, liền nâng váy nhanh chóng bước vào phòng khách .

“Tiểu thư, tiểu thư. . . . . . Lão gia phạt tân phu nhân cấm túc, bất luận kẻ nào cũng không được gặp a ! Ngài. . . . . .”

Tần Dĩ Mạt mới mặc kệ hắn nói cái gì đấy! Thừa dịp nha hoàn thay nàng cản lại, nàng quen thuộc đi vào trong phòng.

“Ai da. . . . . . Ngươi con tiện tì này, muốn chết à. . . . . Hạ thủ sao lại không nhẹ một chút! Ngươi muốn ta đau chết phải không!” Cùng với âm thanh sắc bén này là tiếng bạt tai lốp bốp cũng theo đó vang lên .


Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_12
Phan_13
Phan_14
Phan_15
Phan_16
Phan_17
Phan_18
Phan_19 end
Phan_gioi_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .